0
[MG] - Rồi có những đêm mưa...nằm nghe câu ca rất xưa...từ radio phát lên, nghe thật buồn...Không hiểu sao dạo này Sài Gòn mưa lắm thế? Làm tôi nhớ tiếng radio của Ba vào mỗi chiều tối hoặc sáng sớm với bình trà chát ngắt,...giờ đây trong thời đại của internet, cái chữ radio nghe sao mà xa vời xa vợi quá!...

Hình như chiếc radio chỉ còn lại vất vưỡng đâu đó trong ký ức của ngày xưa. Tưởng chừng đâu quên hết rồi chứ, ai ngờ, nhắc lại cũng nhơ nhớ một thời xa xăm nào đó. Một cái thời mà người ta chong đèn dầu, rồi tụ lại nằm ngửa mặt ngoài thềm nhìn sao, để mặc cho đâu đó tiếng rè rè của chiếc radio xoa dịu hai cái lỗ tai vểnh ngược. Một khúc không khí nằm khựng, rung theo âm điệu rè rè choáng hết những cái đêm.


Sực nhớ, hồi xưa nhà tôi cũng sắm được một chiếc radio cũ. Mỗi đêm, cứ thích quây quần ngoài thềm, đưa lưng cho nếp xi măng lổm chổm lỗ. Rồi treo chiếc máy trên cao để âm thanh còn phả nhè nhẹ xuống, mịn màng, êm đềm đến kì lạ: "Đây là đài tiếng nói nhân dân..., phát thanh từ thành phố...!". Nghe sao gần gũi lắm, nghe sao thương lắm cái tiếng rè nhẹ pha tiếng rít của đêm. Rồi chợt ngủ thiếp đi lúc nào không rõ, cả nhà ngủ luôn ngoài thềm, sáng tỉnh dậy nhìn nhau mà giật mình vì quên tắt cái radio, ...máy chạy đến hết pin.

Ngày nay, nhiều lúc cái âm thanh trong vắt của ti vi cũng khiến người ta không khỏi hoài nghi. Đương nhiên là có tiểu xảo, nên nó mới trong thế chứ, như hồi xưa, cái radio làm gì tiếng nó được như vậy? Cái rè rè âm ấm đi vào trong con người ta lúc nào không hay, một khi thiếu nó mới chợt nhận ra mình thiếu. Rồi từ từ người ta cũng quen với cái trong vắt của ti vi nhưng mà cái tiếng không trong vắt kia cũng đã một thời làm cho bao người phải chết mê chết mệt.

Họ nghe radio để thấy mình trong đó, để lỡ có nghe được một câu chuyện nào đó xúc động rồi bật ra khóc ngon lành. Họ nghe radio để nghe lại cái thời hồi xửa hồi xưa, cái thời mà gia đình còn xếp lưng ngoài thềm, cái thời mà trăng sao làm bạn. Nghe radio để nhớ lại những lúc có bão, chiếc máy oang oang không dứt: gió dập cấp 7, cấp 8. Nghe để nhớ thời đó, mưa dội bẫy con đường đất, để thấy cái lũ nhỏ cởi truồng tắm mưa.

Đâu phải nghe radio là nghe thông tin hay nghe nhạc vu vơ, nghe radio để nghe lại một khúc thời gian, một khúc không gian tưởng đâu chìm mất rồi. Nghe để được về ngày xưa, về cái thời mà con người ta lầm lũi ôm chiếc radio mà ngủ quên trong tiếng ru rè rè nhỏ nhẹ.

.St

Chúng tôi...đến từ những mãnh đất khác nhau, những môi trường khác nhau, những thế hệ khác nhau,...Và bây giờ chúng tôi quy tụ lại đây...với mong muốn gắn kết với nhau để cùng học tập, ăn chơi,...đặc biệt là ghi lại dấu ấn của của mình trên cuộc đời này!...

Post a Comment

 
Top